Tiếng Bắc Triều Tiên chuẩn

Tiếng Bắc Triều Tiên chuẩn mà người Bắc Triều Tiên gọi là Munhwaŏ (tiếng Triều Tiên: 문화어; Hanja: 文化語; Hán-Việt: Văn hoá ngữ; dịch nguyên văn: "tiếng Văn hoá") còn người Hàn Quốc gọi là Bukhan-eo (tiếng Triều Tiên: 북한어; Hanja: 北韓語; Hán-Việt: Bắc Hàn ngữ; dịch nguyên văn: "tiếng Bắc Hàn"), là phương ngữ tiếng Triều Tiên tiêu chuẩn do chính phủ Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên quy định. Văn hoá ngữ đã được thông qua như là tiêu chuẩn vào năm 1966. Tuyên bố thông qua nêu rõ rằng phương ngữ Bình An (Pyongan) được nói ở thủ đô Bình Nhưỡng của CHDCND Triều Tiên và khu vực xung quanh là cơ sở cho Văn hoá ngữ; tuy nhiên, trên thực tế, Iksop LeeS. Robert Ramsey ghi nhận rằng Văn hoá ngữ vẫn "bám rễ" vào phương ngữ Seoul vốn là tiêu chuẩn quốc gia trong nhiều thế kỷ. Do đó, hầu hết sự khác biệt giữa các tiêu chuẩn của CHDCND Triều Tiên và Hàn Quốc là do thay thế từ vựng Hán-Triều và các từ mượn khác bằng các từ tiếng Triều Tiên thuần túy, hoặc tham khảo ý thức hệ miền Bắc cho "tiếng nói của giai cấp công nhân" bao gồm một số từ được coi là phi chuẩn tại Hàn Quốc.[1]

Tiếng Bắc Triều Tiên chuẩn

Hancha
北韓語
Romaja quốc ngữ Bukhan-eo
Hán-Việt Văn hóa ngữ
McCune–Reischauer Puk'ano
Chosŏn'gŭl
북한어